Tôi là một Sinh viên tình nguyện (SVTN). Tôi tự hào vì điều ấy. Và tôi càng tự hào hơn nữa khi được là TNV của đội SVTN khoa Lý luận chính trị và xã hội. Trong suốt những năm qua, chúng tôi đã đi biết bao con đường, biến tình yêu thành hành động, sống hết mình, nhiệt tình hết mình, chúng tôi đã cùng nhau vẽ lên những kỷ niệm vui buồn và rút ra biết bao bài học kinh nghiệm sau mỗi chuyến đi. Chính vì thế mà chúng tôi đã có trong tay những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, những năm tháng của tuổi trẻ để nghe tinh thần tình nguyện trong tim. Và đợt tình nguyện địa phương 2017 tại Hòa Sơn – Hữu Lũng – Lạng Sơn chính là 1 trong những mảnh ghép tiếp theo tạo nên thanh xuân, tạo nên tuổi trẻ của chính chúng tôi.

15 ngày, không dài, thực sự không hề dài nhưng tôi tin là nó đủ để tạo nên những trải nghiệm, những cảm xúc khó tìm thấy trong cuộc đời tôi. Và 15 ngày tuyệt vời ấy đã được người đồng đội của chúng tôi – bạn Nguyễn Kim Oanh (sinh viên K60-XHH) viết lên một bài thơ vô cùng ý nghĩa bằng chính tình cảm của bạn, của chúng tôi dành cho mảnh đất ấy. Cả một hành trình dài chúng tôi trải qua trong suốt 15 ngày đều nằm trọn trong bài thơ này. Lời thơ giản dị đến không thể giản dị hơn, mộc mạc đến không thể mộc mạc hơn và khiến chúng tôi muốn gần gũi, yêu thương đến không thể gần gũi, yêu thương được hơn nữa:

“Thanh niên đâu có ngại gì
Tình nguyện giúp sức chẳng vì lợi riêng
Làm việc cố gắng thật siêng
Mang tên tuổi đẹp, nhận "khiêng" về trường
Đào mương, xây hố, san đường
Dỡ nhà cho hộ tình thương trong vùng.
Hai mươi ba kilomet điệp trùng
Trại Dạ-Hố Quýt cùng chung đói nghèo
Gian nan cách mấy cũng trèo
Núi cao cỡ mấy cũng leo tới cùng
Suối Trà cô đến trùng phùng
Cô Hương thay mặt Đoàn, cùng lên thăm
Nhắc nhở cố gắng thật chăm
Sao cho dân quý, tránh căm, tránh thù
Giúp dân lòng phải cương, nhu
Lắng nghe giúp đỡ cho dù ra sao
Hòa Sơn, Hữu Lũng cúi chào
Mười hai thôn bản chứ nào nhiều đâu
Đồng Liên chắc xã đi đầu
Tiến thêm chút nữa vào sâu Hòa Bình
Đèo Bà tên cũng thật xinh
Đồng Trong ruộng lúa lung linh xanh rì
Hố Mười đâu dám so bì
Đồng Tiến, Chiến Thắng cực kỳ mến dân
Lạng Sơn đất đẹp tuyệt trần
Làm bao người đến bao phần nhớ mong
Người dân yêu quý tỏ lòng
Về trường học tập hè xong lại về
Ngày đi lòng cứ bộn bề
Giờ khi nhớ lại sắp kề ngày xưa
Nhớ khi giãi nắng, dầm mưa
Nắm cơm, vừng lạc ăn trưa giữa rừng
Đến nhà liệt sỹ vui mừng
Nhiệt tình bác cứ không ngừng ngợi khen
Bỏ qua nghèo đói, sang hèn
Cùng nhau đoàn kết đan xen tấm lòng
Nhắc nhau luôn biết đề phòng
Rừng thiêng, nước độc như trong lời thầy
Bên nhau cố gắng dựng xây
Rủ nhau đi cấy, đi cầy hộ dân
Tình cảm đâu dễ đo cân
Dân yêu- dân quý -dân cần dân thương
Rạng danh tên tuổi của trường
Cùng khoa Lý luận mang hương sắc đời
Dù cho vạn vật đổi rời
Tình đây người đó, nơi nơi nhớ về
Nhớ ngày gian khó vai kề
Để ngày từ biệt tái tê chẳng đành
Yêu thương đâu phải để dành
Kỷ niệm đâu phải sẽ nhanh lụi tàn
Dù cho chiến dịch khép màn
Nhưng tuổi trẻ vẫn chứa chan nhiệt tình
Tình nguyện luôn gắng hết mình
Chẳng ngại gian khó đẹp, xinh sang giàu..
Trường Nông là những boong tàu
Các đội tình nguyện cùng nhau nối dài
Dù cho các đội đa tài
Tình nguyện Lý luận chẳng phai nhạt màu...”

Vâng, đó là những gì chúng tôi đã trải qua. Bài thơ đã gói gọn tất cả. Đến giờ phút này, khi tôi đang ở ngôi nhà của chính tôi, ngâm nga những “vần điệu” của bài thơ này tôi lại nhớ đến mảnh đất Hòa Sơn, nhớ những người đồng đội của mình, hình dung lại những gì đã trải qua…

Nhớ... 1 từ nhớ có lẽ không bao giờ đủ để diễn tả

Tôi nhớ, nhớ mọi thứ…

Cảm ơn Oanh đã viết nên một bài thơ hết sức ý nghĩa và tuyệt vời như thế này, nó đã nói thay cho cảm xúc của các thành viên của đội SVTN khoa Lý luận chính trị và Xã hội. Và xin cảm ơn cả những người đồng đội, đã cho tôi một mùa hè thật sự ý nghĩa. Tôi yêu đội SVTN khoa Lý luận chính trị và xã hội. Tôi yêu Học Viện Nông Nghiệp Việt Nam!!!